Có những lúc cuộc sống hiện tại không được như ý, người ta thường thả con tim mình tìm về với những kỷ niệm đẹp năm xưa.
“Lỗi hẹn” là một kỷ niệm, không biết gọi là buồn, hay vui.
Khi còn là một sinh viên luật khoa, cách đây nhiều năm lắm rồi, Sơn có hẹn với một cô bạn đến công viên gần nhà. Nàng là hoa khôi, má lúm đồng tiền, dịu dàng, trong trắng, thơ ngây.
Bình thường hai đứa hẹn gặp nhau đôi lúc, trước giờ ông thân của nàng đi làm về. Em học giỏi nên tính toán rất hay!
Hôm đó, Sơn chờ mãi. Hoàng hôn đã gần kề mà vẫn “không thấy bóng em sang”… Trong lòng buồn lo, không biết cô hoa khôi xóm nhỏ có gặp chuyện gì, có đi với ai không, vì sao em không đến như mọi lần hẹn trước.
Ngày xưa không có điện thoại di động, không có nhắn tin. Hôm sau đến trường em, Sơn mới biết là chiều qua ba của em đi làm về sớm!
Em đành lỗi hẹn.
Còn mình thì được kỷ niệm đó, để những tháng ngày cô đơn không có em, lại nhớ về một buổi chiều không có em… Lần sau cùng, chính Sơn là người lỗi hẹn, vì Sơn đã đi biền biệt không về…
- Lý Bình Sơn, USA
Lỗi Hẹn
Nhạc & lời: Lý Bình Sơn
Chiều buông trên ghế đá
pha chút nắng
góc công viên
Âm thầm từng bước chân
ngóng trông bóng hình ai
Giờ hẹn anh đã đến
sao không thấy dáng yêu thương
nên lòng đầy dỗi hờn
ưu phiền càng miên man
Chờ mong anh đến
để chung niềm vui
Anh không đến
mình em đớn đau
Lá hoa rụng rơi
trong chiều u buồn
Vì sao không đến
để em sầu lo ?
Hay anh đã vội quên ước mơ ?
Ghế xưa giờ đây
thấm sương chiều
riêng bóng em
Chiều nay trên ghế đá
nghe tiếng gió
khóc vi vu
ru hồn vào thẫn thờ
nghe lòng mình đơn côi…